“Chiếc Trống Thiếc” (The Tin Drum) là một tác phẩm điện ảnh kinh điển năm 1979, xoay quanh hình tượng chú bé Oskar Matzerath đầy ngộ nghĩnh và bất thường. Kì dị bắt đầu từ sinh nhật thứ ba, khi Oskar được tặng một chiếc trống thiếc và tuyên bố từ chối lớn lên nữa, dừng lại ở độ cao 94cm, vì quá ghê tởm với thế giới của “người lớn”. Câu hỏi xoay quanh lời tuyên bố “không lớn lên” của Oskar chẳng phải là về chiều cao, mà là về việc là một đứa trẻ thơ bé có thể nhìn thấu những điều phức tạp và tàn bạo của thế giới người lớn. Bằng tiếng trống inh ỏi và khả năng siêu nhiên khiến các vật thủy tinh vỡ tan, Oskar chống lại thế giới, nhìn lịch sử khốc liệt trải qua Danzig từ năm 1924 đến 1950 bằng con mắt ngây thơ, bất ngờ và mãnh liệt của một đứa trẻ.
Bản sắc “Chiếc Trống Thiếc” được thể hiện qua cách đạo diễn Volker Schlöndorff sử dụng góc quay, thường cho khán giả nhìn bằng nhãn quan của Oskar – ngang tầm đầu gối, biến thế giới người lớn thành một vở kịch câm kỳ quái, phơi bày những tham vọng, dục vọng tàn khốc bên trong xã hội một cách tế nhị. Lịch sử tàn khốc của thế chiến và cuộc sống khốn khổ của người dân thường được biến thành những hình ảnh kệch cỡm, quái dị, như vẽ một bức tranh biếm hoạ đầy ẩn ý về con người và xã hội. Câu chuyện của Oskar không chỉ là câu chuyện của một cậu bé bất thường, mà là tấm gương phản chiếu lên những mặt tối của thế giới người lớn, những mặt tối mà người lớn thường xuyên cố gắng che giấu. “Chiếc Trống Thiếc” là một bộ phim đậm chất văn học, như một câu chuyện cổ tích đen tối, dí dỏm, nhưng cũng vô cùng bất ngờ và đầy ám ảnh, để lại ấn tượng sâu sắc cho người xem.